Cái ni không biết director mô làm, nhưng cố đứa phải khốn đồn vì đeo kính ' Ngụy trang" ^^
D06QTKD - BEST WISH FOR ALL
For Share...!
Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010
Chia tay giảng đường
Sau buổi lễ chia tay Giảng đường là chương trình karaoke mà theo lời của các bạn là : Thác loạn D06
1.Rêu Phong - All of D06QT
1.Rêu Phong - All of D06QT
2.Đám cưới chuột
Tạm Biệt - Quang Vinh
Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới hôm qua ta còn với nhau
Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới hôm qua ta cùng với nhau
Tay trong tay vai sát vai ta chung đường
Này bạn thân ơi giờ nay chia tay và xin nhớ
Trong tim ta luôn khắc ghi bao kỷ niệm
Dù thời gian trôi dù nhiều ngăn cách
Và xin nhớ nhau từ đây
Bước trên đường bạn đời ơi xin nhớ
Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau
Ta luôn nhớ mãi mãi không hề phai
Không bao giờ quên hình bóng nhau
Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc
Môi muốn nói mấp máy không thành câu
Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công
Luôn yêu đời trên đường sắp đi
Luôn bình an
Nghe và nhớ...Lớp ...Kinh khủng
Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010
Yêu - Toàn Đàm
Đóng cửa trái tim thề cô độc
Đào mồ chôn chặt giấc mơ yêu
Dựng bia khắc chữ đừng ai đến
Chọn kiếp xin thề Chẳng yêu ai
Chiếc hộp sắt - Trung Bệnh
“ Người đời lắm kẻ dối gian
Chi trách bản thân ruột gan tin người …”
Hôm nay mình kể lại câu chuyện mà mình là nạn nhân, hi vọng rằng những pạn pè thân iu của mình sẽ luôn cảnh giác, thận trọng và không bao h ăn phải quả đắng of mấy thằng phò lừa đảo ( tổ sư bố chúng nó, bây h cứ 1 mét vuông có khoảng chục thằng ) , câu chuyện của mình nó là thế lày :
Vào một sáng cuối tháng 7( chính xác là ngày 28/7/2010 ), tại hungmobile 236 Tây Sơn, chỉ có 1 anh nhân viên đẹp trai, hiền lành ( đang trong tình trạng ngái ngủ và uể oải do sáng dây muộn chưa kịp ăn j, chỉ kịp rít mấy hơi vi na lấy sức ) vừa trông hàng vừa oánh phomonline.Khoảng 1h trưa, một thằng già, tóc bạc, tay ôm một chiếc hộp sắt được khóa kĩ bằng loại khóa Minh Khai rẻ tiền, độ tuổi của đối tượng khoảng trên dưới 50, chiều cao khoảng 1m55, trông cái mặt phò cặc of nó thì khá là lưu, nhưng thằng già lại ăn vận rất gọn gàng giản dị, một chiếc quần âu tuy bạc mầu nhưng là phẳng phiu, khoác trên mình chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh nhạt ( giống loại sơ mi 17k hay bán ở vỉa hè ), đã thế ở dưới lại đóng đôi sandal bitis loại đặc trị của các thanh niên U60, tóm lại là thằng già giống mấy bác bảo vệ già hồi mình còn đi học, chính điều này làm xóa tan mọi nghi ngờ, đề phòng về đối tượng của anh nhân viên thật thà, chất phát…
Vừa bước vào cửa hàng, thằng già nhẹ nhàng hỏi :
_” cháu ơi, ở đây có thẻ vt50 ?”
Theo bản năng of nghề nghiệp, anh nhân viên rất lịch sự trả lời :
_” dạ, thưa chú, còn ạ”
Vì nghĩ đến quyền lợi of khách hàng, anh nhân viên cao bồi thêm 1 câu :
_” Viettel đang khuyến mãi đấy ạ, hay chú chơi cái loại vt100 cho đc nhiều chú ạ !”
anh nghĩ thầm thằng già này chắc chỉ mua vt100 là căng đét, nhưng không ngờ, nó phản damage :
_” Thế còn loại 500 ko?”- oh đẹt, thằng già này chơi phết nhờ, chắc thằng này nó đại gia, vừa bán đất ở quê-anh thanh niên nghĩ vậy, anh trả lời :
_” chỗ cháu còn loại vt200 là căng đét “
cũng hơi thất vọng vì cửa hàng hoành tráng thế mà một yêu cầu mua thẻ loại 500k của khách hàng không đáp ứng đc. Thằng già nghe xong, chốt một câu mà lúc ý làm anh nhân viên thêm chột dạ :
_” thế các loại thẻ mobi, vina cũng không có loại thẻ 500k à, chán nhỉ, tưởng cửa hàng thế nào”
Ái dà , tổ sư bố nhà mày, cậy bán đất có tí tiền dắt váy mà lên giọng vs bố à, đkm đúng là cái loại sâu bọ lên làm người, lúc ý anh nhân viên đã nghĩ vậy.Nhưng là một nhân viên xuất sắc, anh đáp trả :
_” chú thông cảm, bình thường chúng cháu có nhiều thẻ lắm, nhưng hôm nay lại lỡ bán hết chỉ còn toàn thẻ loại nhỏ, mà chú mua thẻ 500, cháu bán 2 thẻ 200 + 1 thẻ 100 cũng đc chứ sao “
thằng già hạ giọng :
_” chú nói thật là chú đang định mua thẻ để về quê cho vợ bán, chỗ cháu còn bao nhiêu , chú mua hết “
cảm giác như vừa thắng đc 1 cái gì đó, anh nhân viên thật thà vét máng toàn bộ số sim thẻ ra đếm , thì được 10 thẻ viettel 50, 4 vt 100, 9 vt 20, 17 cái vina 50, 6 cái vina 100, 2 cái vina 200, 9 cái mobi 50, 4 cái mobi 100, 3 cái mobi 200…
Thằng già bảo:
_” chỗ cháu chiết khấu đc bao nhiêu phần trăm”
Ơ, tiên sư cái thằng già nhà quê này mà cũng biết cụm từ chiết khấu, lợi hại vkl
Anh nhân viên lịch sự trả lời :
_” dạ, những 5 phần trăm cơ chú ạ, chờ tí cháu tính tiền cho chú nhé!”
Anh lấy số thẻ đã liệt kê ra để tính tiền thì Ô sao thế này, tính nhẩm mãi đéo ra, bình thường mấy cái này nhẩm 1 tí là ra cơ mà, thôi, đúng rồi , thì ra vi na anh hút buổi sáng là vi na tầu ( thảo nào có 13k 1 bao, rẻ hơn bình thường 1k ), haizz, đúng là của rẻ là của ôi, của đầy nồi là của vứt đi . Anh đành phải lấy Blackberry Curve 8320 bật mục Calculator ra tính, cùng lúc lại tới lượt anh phải chốt trong phomonline, lại 2 vợ chồng thằng bạn thân nhảy vào pm lung tung, chưa dừng lại ở đó , nick chat of 1 em gái Sài Gòn anh quen qua chat room tự nhiên Buzz :” anh ơi em buồn quá “ , là ng sống rất nội tâm, tình cảm lại thêm đức tính tôn trọng bạn bè, anh reply và không bỏ sót lại trường hợp nào cả. Thấy DDRam của anh nhân viên tốt bụng đang Overload, trông cái mặt lại phê phê ngáo ngáo bởi vi na tầu, thằng già rất nhanh nhẹn chộp thời cơ đưa ra câu quyết định :
_” chú để lại cái hòm tiền, ra mua tờ báo cái “…10 giây sau, tim mới kịp bơm máu lên não, anh nhân viên sực giật mình tỉnh ngộ “ oh, cái dis, bị thằng phò nó lừa rồi “, anh vội vàng vác con tông anh giấu ở góc tủ phòng những khi có biến và lao rất nhanh ra ngoài với tâm lý sẵn sàng chiến đấu, nhưng lúc này trước mặt anh chỉ là con đường Tây Sơn trưa hè thưa thớt xe cộ , xa xa có vài người bán hoa quả rong tranh thủ chợp mắt dưới các bóng cây râm mát, trong lòng anh nhân viên bùng lên vị cay của sự tức giận , lại có thêm vị đắng của lừa lọc pha thêm sự chua chát của ngu dốt, nhẹ dạ…
Vậy là kẻ thủ ác đã nhẫn tâm cao chạy xa bay với số sim thẻ tổng trị giá ròng hơn 4tr, là số thu nhập mà anh thanh niên phải đổ mồ hôi sôi nước mắt trong một tháng , hơn thế nó là cũng là 30 buổi tối café chém jó, bi-a, playstation, karaoke, rượu mực,…mà anh nhân viên muốn tận hưởng cùng những anh em bạn bè chí cốt sau mỗi ngày làm việc ,học tập vất vả,căng thẳng. Nhẫn tâm hơn, hắn đã giết chết 1 tuần lang thang trên những bãi cát trắng mịn để ngắm biển xanh trong, tận hưởng những làn gió biển mặn mà nhưng mát mẻ của thành phố Đà Nẵng tươi đẹp- một dự định mà anh nhân viên hiền lành chưa thực hiện được…
Lại nói về anh nhân viên thật thà, sau sự việc vừa xảy ra, càng phẫn nộ ,căm thù vs kẻ lừa đảo bao nhiêu, anh lại xót xa oán trách bản thân bấy nhiêu. Giờ biết kẻ xấu xa là ai ? Anh gọi điện hỏi tất cả bạn bè là dân nhảy đồ , phá khóa xung quanh khu vực đại học Thủy Lợi và Công Đoàn , nhưng tất cả đều chỉ là câu trả lời anh không muốn nghe :” Tao chịu, nó ở khu khác ..” Rất thất vọng, anh lặng lẽ quay vào cửa hàng, trước mặt anh là chiếc hộp sắt lặng câm mà anh biết chắc là ở bên trong chẳng có gì giá trị, ôm lấy 2 vai anh là một cảm giác lạnh lẽo và tái tê, cái lanh kia toát ra từ chiếc hộp sắt hay từ sự lạnh lùng vô cảm khi lừa lọc đồng loại mà tim anh phải cảm nhận từ kẻ lừa đảo xấu xa…….
Lời kết:
Sau sự việc trên mình rút ra 3 bài học
- Thứ nhất, là đừng tiếc 1k mà mua vi na tầu
- Thứ hai, là đừng bao h cảm tính, luôn luôn cảnh giác và đề phòng , đặc biệt bây h đã là năm 2010
- Thứ ba, là phải biết kiềm chế, không để điều không tốt này kéo theo điều tồi tệ khác . Vì sao lại thế ? Là vì hôm ý tự nhiên bị lừa, cay cú, mình thốc 50 đ lô 44 để gỡ gạc, kết quả là mình xịt lô, tự nhiên toi thêm 1 củ nữa :-s
Câu chuyện “ CHIẾC HỘP SẮT “ của mình đến đây là kết thúc, các tổ chức , cá nhân , pạn pè thân iu của mình nếu muốn ủng hộ và giúp đỡ có thể liên hệ cho mình theo contact sau
-Mobile : 0974 88 04 04
-Tài khoản Vietcombank : 0011003319036
Thơ của người đói ăn >"< - Trung Bệnh
Nhớ những ngày tha hương làng phở cuốn
Bên cái hồ nhiều chỗ gọi là ao
Nhớ những đêm ngồi đếm sao ngủ gật
Và mơ mình sở hữu cái nhà cao
Rồi ngày dài lại cuốn thịt thành nem
Lại nặn ước mơ tôi thành bánh gối
Rồi những lời thề nói bên bàn nhậu
Giờ tan vào nồi cá mẹ kho
Người bảo tôi sống mòn không lí tưởng
Nhưng trời sinh ra thế biết làm sao
Nhớ cái bờ tưòng ngày xưa trốn học
Bên cạnh là một quán bánh mì bơ
Nhớ tiết học nghĩ vẩn nghĩ vơ
Và cái món mì tôm cho vào cốc
Nhớ cái thằng ngày xưa góc lớp
Chui gầm bàn ấp ủ áo mưa hôi
Nó không biết rằng có 1 gói xôi
Đã yên vị trong đôi giày tất thối
Ai cũng phải lúc buồn vui lẫn lộn
Ai cũng từng thèm đói khát no say
Ai cũng tìm một niềm vui đích thực
Sao không tìm qua mỗi món ăn ngon
Qua vị thơm của quẩy nóng ròn
Nước thịt ngọt dậy lên mùi xôi trứng
Cút lộn lăn đều bên cạnh đĩa nem con
Tôi với tôi và núi thấp hơn đồi
Lòng nướng đã trôi
Chui vào kí ức
Món ăn nào thơm bằng râu mực
Đốt cồn rồi sực mũi chó ngao đen
Con chó ngu nhìn như rọi bóng đèn
Nó lao tới xơi không lời ước hẹn
Ôi xa rồi cái thời bẽn lẽn
E ấp ngưọng ngùng nhìn ngấp nghé từ xa
Tôi đi xa một buổi quê nhà
Đầy khói trắng lay sương nhoà mắt
Chẳng thấy bóng ngưòi xa im bặt
Có lẽ đang còn say giấc mơ ăn...
midnight ngoi` viet' note!!! - Thanh Vét
Đã tìm được đủ 3 ver của " Người này và người đó"...đọc và nhớ lại những gì đã qua, yêu những điều hiện tại. :-X
Người này và người đó...
#1
Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu...
Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên...
Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi...
Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này...
Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)
Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm
Giữa người đó và người này...
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!.
#2
Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta...
Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?
Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia
Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!
Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao
có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt
ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác
miễn sao lòng mình đủ thanh thản
cho những lần đối mặt ở ngày sau
Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu
nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng
chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết
đi và cố tin vào một tình yêu bất biến
không chút nghi ngờ lẫn nhau!
Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu
chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa
tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó
yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió
nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi...
Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi...
(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)
#3
Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó
ta chọn người kia – người mà chưa bao giờ hiểu rõ
về cuộc đời ta…
Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua
ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất
ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc
ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước
dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành…
Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh
ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:
- tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?
- tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?
- tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?
- tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?
mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô…
Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta
ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết
có được không?
Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong
để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa
để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ
để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó
để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ
những nghiệt ngã của khóc thầm!
Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường
sẻ chia những bình yên đầy háo hức
nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được
không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt
cần phải khóc cho điều gì nữa đây?
Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước
có thật sự dễ dàng không?
Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?
Tác giả : Nguyễn Phong Việt
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)