Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

tự nhiên...- Ngọc Fox


Friends Forever
Con heo tình cờ tìm được bài này..đọc mà như thấy bọn mình trong đó...tự hỏi sao mình cũng cảm thấy như vậy mà không biết diễn tả thành lời...
.......................
Rồi một ngày xa xôi nào đó, khi mọi thứ đã trở thành những kí ức dịu dàng ngủ ngoan trong lòng, hãy dừng lại một chút để nhớ về tình bạn này. Mãi mãi như nó đã từng tồn tại. Khoảng cách chỉ là những khái niệm về địa lí mà thôi phải không? Sẽ mãi mãi ở đây, trong tim mình, sẽ mãi mãi...
Những ngày này, mình hay nghe đi nghe lại Graduation, thậm chí còn set làm nhạc chuông điện thoại, nhạc chuông báo thức... Nghe Graduation lần đầu trên MTV theo yêu cầu từ hồi cấp 2. Lúc ấy, thấy người ta viết thư nhắn gửi nhau bịn rịn lắm, nhưng cũng chẳng thấy xúc động gì, chỉ thấy thích bài hát rồi hát lại những giai điệu, những câu chữ ấy đến thuộc lòng. Hình như phải đến tận lúc này, khi sắp đi hết đoạn đường ngắn ngủi cuối cùng của thời sinh viên, khi sắp thực sự bước vào cuộc đời rộng lớn, mình mới thực sự hiểu những câu chữ trong ca khúc ấy. Nghe, rồi cứ thở dài mãi...

And so we talked all night about the rest of our lives
Where we're gonna be when we turn 25
Và rồi chúng mình thức trắng đêm, cùng nói về cuộc sống sau này
Không biết khi 25 tuổi, mỗi đứa chúng mình sẽ đang ở đâu

đứa Nam đứa Bắc, sắp xa nhau thật rồi...

I keep thinking times will never change
Keep on thinking things will always be the same
But when we leave this year we won't be coming back
No more hanging out cause we're on a different track

Cảm thấy trong những nhịp trống đều đặn, có sự háo hức tò mò của những chú chim đã đủ đủ lông cánh, mong chờ ngày được bay vào khung trời rộng mở. Trên nền trống nhịp nhàng ấy, giai điệu violin củaCanon in D ngân lên da diết, như nỗi lòng của những đứa trẻ không muốn chia xa, và đang âu lo thật nhiều trước ngưỡng cửa cuộc đời. Cuối cùng cũng hiểu căn nguyên của cái nỗi buồn nhè nhẹ thỉnh thoảng lại gợn lên trong mình những ngày sắp tốt nghiệp này. Nghe bạn nói về những dự định sắp tới, mới nhận ra rằng chỉ còn vài ngày nữa, mỗi đứa sẽ tự mở cánh cửa của mình, và bước vào những con đường khác nhau, những con đường sẽ dần đưa chúng mình đi xa thật xa nhau. Và những ngày tháng tươi đẹp này, sẽ chẳng còn có thể quay lại nữa. Hình như khi sắp mất một cái gì đó, thì người ta mới hiểu rằng mình tha thiết với nó như thế nào.

Cause we're moving on and we can't slow down
These memories are playing like a film without sound

Chẳng thể trì hoãn được. Những kỉ niệm cứ tiếp nối như một cuốn phim không lời.
Làm sao có thể buộc thời gian ngừng trôi, cũng làm sao có thể kéo được thời gian quay lại. Chỉ có thể biết ơn khoảng thời gian thật nhiều cảm xúc vừa qua, và thật nâng niu những kí ức ấy.

So if we get the big jobs
And we make the big money
When we look back now
Will our jokes still be funny?
Will we still remember everything we learned in school?
Still be trying to break every single rule
Will little brainy Bobby be the stockbroker man?

Sau này, khi đã thành những người lớn, đã có công việc tốt và kiếm được nhiều tiền... khi cuộc sống thay đổi theo cách mà chúng mình đã nhìn thấy nhiều, nhưng chưa tự trải qua và bởi thế vẫn chưa thể hiểu...thì vẫn tin rằng ở một góc tim nào đó, những kỉ niệm khi chúng ta bên nhau sẽ vẫn không ngừng ngân nga những khúc ca tình bạn trong veo.

As we go on
We remember. All the times we had together
And as our lives change, come Whatever
We will still be Friends Forever

Rồi một ngày xa xôi nào đó, khi mọi thứ đã trở thành những kí ức dịu dàng ngủ ngoan trong lòng, hãy dừng lại một chút để nhớ về tình bạn này. Mãi mãi như nó đã từng tồn tại. Khoảng cách chỉ là những khái niệm về địa lí mà thôi phải không? Sẽ mãi mãi ở đây, trong tim mình, sẽ mãi mãi... "


Will we still remember everything we learned in school?

1 nhận xét: