Thứ Tư, 18 tháng 8, 2010

Ngây Ngô ^^

Cái ni không biết director mô làm, nhưng cố đứa phải khốn đồn vì đeo kính ' Ngụy trang" ^^

Chia tay giảng đường

Sau buổi lễ chia tay Giảng đường là chương trình karaoke mà theo lời của các bạn là : Thác loạn D06
1.Rêu Phong - All of D06QT

2.Đám cưới chuột

Tạm Biệt - Quang Vinh


Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới hôm qua ta còn với nhau
Giờ chia tay đã đến bạn ơi
Mới hôm qua ta cùng với nhau
Tay trong tay vai sát vai ta chung đường
Này bạn thân ơi giờ nay chia tay và xin nhớ
Trong tim ta luôn khắc ghi bao kỷ niệm
Dù thời gian trôi dù nhiều ngăn cách
Và xin nhớ nhau từ đây

Bước trên đường bạn đời ơi xin nhớ
Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau
Ta luôn nhớ mãi mãi không hề phai
Không bao giờ quên hình bóng nhau
Vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc
Môi muốn nói mấp máy không thành câu
Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công
Luôn yêu đời trên đường sắp đi
Luôn bình an

Nghe và nhớ...Lớp ...Kinh khủng

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Yêu - Toàn Đàm


Đóng cửa trái tim thề cô độc
Đào mồ chôn chặt giấc mơ yêu
Dựng bia khắc chữ đừng ai đến
Chọn kiếp xin thề Chẳng yêu ai

Chiếc hộp sắt - Trung Bệnh


“ Người đời lắm kẻ dối gian
Chi trách bản thân ruột gan tin người …”

Hôm nay mình kể lại câu chuyện mà mình là nạn nhân, hi vọng rằng những pạn pè thân iu của mình sẽ luôn cảnh giác, thận trọng và không bao h ăn phải quả đắng of mấy thằng phò lừa đảo ( tổ sư bố chúng nó, bây h cứ 1 mét vuông có khoảng chục thằng ) , câu chuyện của mình nó là thế lày :

Vào một sáng cuối tháng 7( chính xác là ngày 28/7/2010 ), tại hungmobile 236 Tây Sơn, chỉ có 1 anh nhân viên đẹp trai, hiền lành ( đang trong tình trạng ngái ngủ và uể oải do sáng dây muộn chưa kịp ăn j, chỉ kịp rít mấy hơi vi na lấy sức ) vừa trông hàng vừa oánh phomonline.Khoảng 1h trưa, một thằng già, tóc bạc, tay ôm một chiếc hộp sắt được khóa kĩ bằng loại khóa Minh Khai rẻ tiền, độ tuổi của đối tượng khoảng trên dưới 50, chiều cao khoảng 1m55, trông cái mặt phò cặc of nó thì khá là lưu, nhưng thằng già lại ăn vận rất gọn gàng giản dị, một chiếc quần âu tuy bạc mầu nhưng là phẳng phiu, khoác trên mình chiếc áo sơ mi cộc tay màu xanh nhạt ( giống loại sơ mi 17k hay bán ở vỉa hè ), đã thế ở dưới lại đóng đôi sandal bitis loại đặc trị của các thanh niên U60, tóm lại là thằng già giống mấy bác bảo vệ già hồi mình còn đi học, chính điều này làm xóa tan mọi nghi ngờ, đề phòng về đối tượng của anh nhân viên thật thà, chất phát…

Vừa bước vào cửa hàng, thằng già nhẹ nhàng hỏi :

_” cháu ơi, ở đây có thẻ vt50 ?”

Theo bản năng of nghề nghiệp, anh nhân viên rất lịch sự trả lời :

_” dạ, thưa chú, còn ạ”

Vì nghĩ đến quyền lợi of khách hàng, anh nhân viên cao bồi thêm 1 câu :

_” Viettel đang khuyến mãi đấy ạ, hay chú chơi cái loại vt100 cho đc nhiều chú ạ !”

anh nghĩ thầm thằng già này chắc chỉ mua vt100 là căng đét, nhưng không ngờ, nó phản damage :

_” Thế còn loại 500 ko?”- oh đẹt, thằng già này chơi phết nhờ, chắc thằng này nó đại gia, vừa bán đất ở quê-anh thanh niên nghĩ vậy, anh trả lời :

_” chỗ cháu còn loại vt200 là căng đét “

cũng hơi thất vọng vì cửa hàng hoành tráng thế mà một yêu cầu mua thẻ loại 500k của khách hàng không đáp ứng đc. Thằng già nghe xong, chốt một câu mà lúc ý làm anh nhân viên thêm chột dạ :

_” thế các loại thẻ mobi, vina cũng không có loại thẻ 500k à, chán nhỉ, tưởng cửa hàng thế nào”

Ái dà , tổ sư bố nhà mày, cậy bán đất có tí tiền dắt váy mà lên giọng vs bố à, đkm đúng là cái loại sâu bọ lên làm người, lúc ý anh nhân viên đã nghĩ vậy.Nhưng là một nhân viên xuất sắc, anh đáp trả :

_” chú thông cảm, bình thường chúng cháu có nhiều thẻ lắm, nhưng hôm nay lại lỡ bán hết chỉ còn toàn thẻ loại nhỏ, mà chú mua thẻ 500, cháu bán 2 thẻ 200 + 1 thẻ 100 cũng đc chứ sao “

thằng già hạ giọng :

_” chú nói thật là chú đang định mua thẻ để về quê cho vợ bán, chỗ cháu còn bao nhiêu , chú mua hết “

cảm giác như vừa thắng đc 1 cái gì đó, anh nhân viên thật thà vét máng toàn bộ số sim thẻ ra đếm , thì được 10 thẻ viettel 50, 4 vt 100, 9 vt 20, 17 cái vina 50, 6 cái vina 100, 2 cái vina 200, 9 cái mobi 50, 4 cái mobi 100, 3 cái mobi 200…

Thằng già bảo:

_” chỗ cháu chiết khấu đc bao nhiêu phần trăm”

Ơ, tiên sư cái thằng già nhà quê này mà cũng biết cụm từ chiết khấu, lợi hại vkl
Anh nhân viên lịch sự trả lời :

_” dạ, những 5 phần trăm cơ chú ạ, chờ tí cháu tính tiền cho chú nhé!”

Anh lấy số thẻ đã liệt kê ra để tính tiền thì Ô sao thế này, tính nhẩm mãi đéo ra, bình thường mấy cái này nhẩm 1 tí là ra cơ mà, thôi, đúng rồi , thì ra vi na anh hút buổi sáng là vi na tầu ( thảo nào có 13k 1 bao, rẻ hơn bình thường 1k ), haizz, đúng là của rẻ là của ôi, của đầy nồi là của vứt đi . Anh đành phải lấy Blackberry Curve 8320 bật mục Calculator ra tính, cùng lúc lại tới lượt anh phải chốt trong phomonline, lại 2 vợ chồng thằng bạn thân nhảy vào pm lung tung, chưa dừng lại ở đó , nick chat of 1 em gái Sài Gòn anh quen qua chat room tự nhiên Buzz :” anh ơi em buồn quá “ , là ng sống rất nội tâm, tình cảm lại thêm đức tính tôn trọng bạn bè, anh reply và không bỏ sót lại trường hợp nào cả. Thấy DDRam của anh nhân viên tốt bụng đang Overload, trông cái mặt lại phê phê ngáo ngáo bởi vi na tầu, thằng già rất nhanh nhẹn chộp thời cơ đưa ra câu quyết định :

_” chú để lại cái hòm tiền, ra mua tờ báo cái “…10 giây sau, tim mới kịp bơm máu lên não, anh nhân viên sực giật mình tỉnh ngộ “ oh, cái dis, bị thằng phò nó lừa rồi “, anh vội vàng vác con tông anh giấu ở góc tủ phòng những khi có biến và lao rất nhanh ra ngoài với tâm lý sẵn sàng chiến đấu, nhưng lúc này trước mặt anh chỉ là con đường Tây Sơn trưa hè thưa thớt xe cộ , xa xa có vài người bán hoa quả rong tranh thủ chợp mắt dưới các bóng cây râm mát, trong lòng anh nhân viên bùng lên vị cay của sự tức giận , lại có thêm vị đắng của lừa lọc pha thêm sự chua chát của ngu dốt, nhẹ dạ…

Vậy là kẻ thủ ác đã nhẫn tâm cao chạy xa bay với số sim thẻ tổng trị giá ròng hơn 4tr, là số thu nhập mà anh thanh niên phải đổ mồ hôi sôi nước mắt trong một tháng , hơn thế nó là cũng là 30 buổi tối café chém jó, bi-a, playstation, karaoke, rượu mực,…mà anh nhân viên muốn tận hưởng cùng những anh em bạn bè chí cốt sau mỗi ngày làm việc ,học tập vất vả,căng thẳng. Nhẫn tâm hơn, hắn đã giết chết 1 tuần lang thang trên những bãi cát trắng mịn để ngắm biển xanh trong, tận hưởng những làn gió biển mặn mà nhưng mát mẻ của thành phố Đà Nẵng tươi đẹp- một dự định mà anh nhân viên hiền lành chưa thực hiện được…

Lại nói về anh nhân viên thật thà, sau sự việc vừa xảy ra, càng phẫn nộ ,căm thù vs kẻ lừa đảo bao nhiêu, anh lại xót xa oán trách bản thân bấy nhiêu. Giờ biết kẻ xấu xa là ai ? Anh gọi điện hỏi tất cả bạn bè là dân nhảy đồ , phá khóa xung quanh khu vực đại học Thủy Lợi và Công Đoàn , nhưng tất cả đều chỉ là câu trả lời anh không muốn nghe :” Tao chịu, nó ở khu khác ..” Rất thất vọng, anh lặng lẽ quay vào cửa hàng, trước mặt anh là chiếc hộp sắt lặng câm mà anh biết chắc là ở bên trong chẳng có gì giá trị, ôm lấy 2 vai anh là một cảm giác lạnh lẽo và tái tê, cái lanh kia toát ra từ chiếc hộp sắt hay từ sự lạnh lùng vô cảm khi lừa lọc đồng loại mà tim anh phải cảm nhận từ kẻ lừa đảo xấu xa…….


Lời kết:
Sau sự việc trên mình rút ra 3 bài học
- Thứ nhất, là đừng tiếc 1k mà mua vi na tầu
- Thứ hai, là đừng bao h cảm tính, luôn luôn cảnh giác và đề phòng , đặc biệt bây h đã là năm 2010
- Thứ ba, là phải biết kiềm chế, không để điều không tốt này kéo theo điều tồi tệ khác . Vì sao lại thế ? Là vì hôm ý tự nhiên bị lừa, cay cú, mình thốc 50 đ lô 44 để gỡ gạc, kết quả là mình xịt lô, tự nhiên toi thêm 1 củ nữa :-s

Câu chuyện “ CHIẾC HỘP SẮT “ của mình đến đây là kết thúc, các tổ chức , cá nhân , pạn pè thân iu của mình nếu muốn ủng hộ và giúp đỡ có thể liên hệ cho mình theo contact sau
-Mobile : 0974 88 04 04
-Tài khoản Vietcombank : 0011003319036


Thơ của người đói ăn >"< - Trung Bệnh


Nhớ những ngày tha hương làng phở cuốn
Bên cái hồ nhiều chỗ gọi là ao
Nhớ những đêm ngồi đếm sao ngủ gật
Và mơ mình sở hữu cái nhà cao
Rồi ngày dài lại cuốn thịt thành nem
Lại nặn ước mơ tôi thành bánh gối
Rồi những lời thề nói bên bàn nhậu
Giờ tan vào nồi cá mẹ kho
Người bảo tôi sống mòn không lí tưởng
Nhưng trời sinh ra thế biết làm sao

Nhớ cái bờ tưòng ngày xưa trốn học
Bên cạnh là một quán bánh mì bơ
Nhớ tiết học nghĩ vẩn nghĩ vơ
Và cái món mì tôm cho vào cốc

Nhớ cái thằng ngày xưa góc lớp
Chui gầm bàn ấp ủ áo mưa hôi
Nó không biết rằng có 1 gói xôi
Đã yên vị trong đôi giày tất thối

Ai cũng phải lúc buồn vui lẫn lộn
Ai cũng từng thèm đói khát no say
Ai cũng tìm một niềm vui đích thực
Sao không tìm qua mỗi món ăn ngon
Qua vị thơm của quẩy nóng ròn
Nước thịt ngọt dậy lên mùi xôi trứng
Cút lộn lăn đều bên cạnh đĩa nem con

Tôi với tôi và núi thấp hơn đồi
Lòng nướng đã trôi
Chui vào kí ức
Món ăn nào thơm bằng râu mực
Đốt cồn rồi sực mũi chó ngao đen
Con chó ngu nhìn như rọi bóng đèn
Nó lao tới xơi không lời ước hẹn
Ôi xa rồi cái thời bẽn lẽn
E ấp ngưọng ngùng nhìn ngấp nghé từ xa


Tôi đi xa một buổi quê nhà
Đầy khói trắng lay sương nhoà mắt
Chẳng thấy bóng ngưòi xa im bặt
Có lẽ đang còn say giấc mơ ăn...

midnight ngoi` viet' note!!! - Thanh Vét


Đã tìm được đủ 3 ver của " Người này và người đó"...đọc và nhớ lại những gì đã qua, yêu những điều hiện tại. :-X
Người này và người đó...

#1
Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu...

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên...

Tại sao ta chọn người này...có lẽ ta cũng đã quên...
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi...

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này...

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này...
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!.

#2
Ta chọn người này vì không dám bắt đầu lại từ đầu
ta chọn người này vì sợ những bất trắc ở một cuộc đời mới
ta chọn người này vì mọi người chung quanh ta vẫn luôn mong đợi
những-người-sống-giùm-cuộc-đời-ta...

Tại sao ta chọn người này? điều giản đơn quá mà
có một người chờ ta sau một ngày mệt mỏi
có một người thấm ướt khăn và lau dùm đôi bàn tay dính bụi
có một người giặt phai một mùi hương trên áo mà không cần hỏi
mùi hương ấy đến từ đâu?

Ta không chọn người đó bởi không tin vào những gì bền lâu
những giấc mơ nửa đêm về sáng
thương một người cũng như đánh rơi một giọt nước mắt
quyền quyết định đã thuộc về những hạt cát
nơi tiếp nhận giọt nước mắt buồn kia

Ta không chọn người đó vì muốn từ chối những gì thuộc về... ngày xưa
những tuyệt vọng khi yêu một người mà cam tâm lãng quên thế giới
làm điều gì cũng sợ người kia sẽ đau nhói
nhất là lúc cuộc đời đưa ta về qua những hẻm tối
vẫn luôn luôn nhìn thấy một vì sao!

Khi được quyền chọn lựa ta đâu biết mình đang hạnh phúc xiết bao
có cơ hội nhìn thấy nụ cười hơn nước mắt
ta cho phép ta buông tay nơi này và giữ chặt ở một nơi khác
miễn sao lòng mình đủ thanh thản
cho những lần đối mặt ở ngày sau

Không cần biết người này cũng chênh vênh ngay từ lúc gật đầu
nỗi mơ hồ của người đứng trong làn sương mù buổi sáng
chỉ muốn bước chân tiếp theo sẽ đi cùng một người thân thiết
đi và cố tin vào một tình yêu bất biến
không chút nghi ngờ lẫn nhau!

Không cần biết người đó sợ đến mức nào cảm giác ngồi trong đêm thâu
chẳng dám nằm xuống vì biết rằng không muốn đứng lên nữa
tại sao yêu một người mà không thể tựa vai vào người đó
yêu một người mà phải học cách đứng một mình trong chiều gió
nhìn hơi ấm cứ cạn dần đi...

Khi ta chọn người này và trả lại người đó về trong ý nghĩ hoài nghi...
(và nỗi hoài nghi như thế nào chắc có lẽ chỉ riêng mình ta biết!)

#3
Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó
ta chọn người kia – người mà chưa bao giờ hiểu rõ
về cuộc đời ta…

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua
ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất
ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc
ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước
dù bão dông vẫn là người bạn đồng hành…

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh
ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:
- tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?
- tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?
- tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?
- tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?
mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô…

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta
ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt
đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón
đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết
đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết
có được không?

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong
để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa
để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ
để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó
để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ
những nghiệt ngã của khóc thầm!

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường
sẻ chia những bình yên đầy háo hức
nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được
không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt
cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay
ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận
sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước
có thật sự dễ dàng không?

Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?

Tác giả : Nguyễn Phong Việt

Tự nhiên lần mò và đọc lại...- Thanh Vét


Con người ta có duyên phận không? Và vì sao lại là duyên phận và sự chia ly?

Nhớ lại chuyện cách đây mấy năm, khi vụ tai nạn tàu E1 tại Lăng Cô (Huế) xảy ra. Tại hiện trường, người ta phát hiện trong hàng chục xác nạn nhân, có một người sắp là chú rể. Cả gia đình anh từ Hà Nội vào Đà Nẵng để làm đám cưới cho anh. Anh và chị yêu nhau, chỉ còn cách hạnh phúc một con đèo Hải Vân, thế mà không trọn nghĩa được với nhau...

Vì sao? Vì Đà Nẵng cách Huế chỉ một con đèo. Trong đống đổ nát, người ta tìm thấy vương vãi giữa máu người và dầu tàu là một album ảnh cưới chụp trước... Người sắp làm chú rể chết khi chỉ cần vượt qua Lăng Cô, qua "ải Hải Vân quan" là thành chú rể thật. Thế mà... Duyên phận và sự chia ly mỏng manh đến dễ sợ. Cái mà người ta cầm chắc trong tay rồi đôi khi lại vụt biến mất. Vì sao lại thế nhỉ?

Nghĩ lại vụ kinh hoàng ngày ấy, đúng là còn có những điều đau đớn hơn ta thấy cái vẻ bề ngoài của nó nhiều...Thế mới biết gặp nhau, yêu nhau, và hơn thế nữa, cũng chẳng có gì chắc chắn là sẽ được ở bên nhau, vậy mà có khi, ta gặp một người, rồi lại chia xa, ta tưởng như đã mất điều gì to lớn lắm, thật ra cũng chỉ là rẽ sang một hướng khác mà thôi. Ta ơi, hãy cứ nghĩ đến anh chị ấy, ở chuyến tàu E1, để biết rằng ta còn may mắn lắm, khi những người quanh ta vẫn yên bình..Phải cảm ơn ông trời vì điều đó chứ....

Lang Thang - Hà Mèo


chị à mai em về!...
bà à mai tôi dọn đồ rồi..bố bắt về rồi....
Đưa bạn ra xe xong thì lang thang..gió mát mà thấy mình chênh vênh!cô đơn và cần 1 bờ vai đến lạ...
Bắt đầu cho cuộc sống tự mình lo cho mình.Những người bạn bên cạnh cũng xa dần...làm nỗi cô đơn càng xâm chiếm!
Giá như tớ thích cậu....
Giá như em thích anh....
Giá như chị thích em...
Giá như..mình thích 1 ai đó..và bờ vai đó sẽ bên cạnh!và mình sẽ chỉ nghĩ về người đó...sau những giờ làm mệt mỏi...Nghĩ đến những niềm vui hào hứng ngày chủ nhật..bên nhau như những người đang yêu!
Cuộc sống cứ trôi qua còn tim mình vẫn lạnh băng như đá...Giá như...!

Sắp phải tự lo cho mình ...trong khi mình thì vẫn chưa muốn lớn!...Cuộc sống xô bồ quá...
Sau ngày chia tay giảng đường cứ nghĩ đứa nào cũng có với nhau kỉ niệm đẹp và tình bạn cũng ko quá tệ...Hôm rồi biết điểm.thấy bạn trong lớp viết về bạn..nghĩ về bạn..thấy bạn bè còn nghĩ về nhau như thế...thật chán nản.Chỉ có thế thôi sao?...tình bạn ấy!4 năm đại học ngồi với nhau ấy?chỉ có thế thôi sao?trách móc..ghen tị..bất mãn..nghi ngờ và đố kị..chỉ có thế thôi sao?..hờ hờ
Đi làm mới thấy áp lực.mới thấy bon chen..mới thấy kiếm được đồng tiền nta cũng bóc lột mình ghê ghớm lắm...Chẳng còn có thời gian về với mẹ..với bố..trong khi những cơn gió mát xua tan mệt mỏi thì cứ xa dần:bạn thân..em...và nhiều người làm cho mình có cảm giác thoải mái!!!
Sắp phải dọn ra khỏi KTX...căn phòng 4 năm kỉ niệm!chợt buồn quá...
Ngày mai xa ai đó khóc vu vơ
Ai đó nấc nghẹn ngào không thể nói.
Xin 1 chút thôi thời gian ơi đừng tới
Em cóp nhặt rồi những kỉ niệm không tên!

Tạm biệt Hà Nội - Trang Heo


Đây sẽ là kì nghỉ cuối cùng của mình rồi
Khi ra lại Hn, sẽ chẳng còn được nằm ngủ trên cái giườngthân thuộc nữa
Đến khi đó, chắc nhìn sẽ lạ lắm
Có bao nhiêu điều muốn nói ...  nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả ... Rồi thì cứđầy dần đầy dần . Haizz
Lẫn lộn nhiều thứ, nên tối ngủ cũng không ngon
Bị nói là: sao toàn ăn với ngủ mà e gầy thế? Mình cũng chẳngbiết nữa, chắc do ngủ nhiều quá nhưng lại ăn ít quá ^^! Lần này về nhà k bít đến bao h là chán đây ! Ước gì nhà mình cũng chỉ cách cái chỗ mình học đại học tầm 100km thui, vậy thì 2 tháng mình về 1 lần cho sướng  hic
Sau này chắc chỉ về nhà đc Tết thui...huhu. Đến bao h mình mới quyết định về nhà nhỉ ? Chẳng nói trước được điều gì. Số mình người ta bảo sống càng xa nhà càng tốt. Muốn sang Mỹ quá...

tự nhiên...- Ngọc Fox


Friends Forever
Con heo tình cờ tìm được bài này..đọc mà như thấy bọn mình trong đó...tự hỏi sao mình cũng cảm thấy như vậy mà không biết diễn tả thành lời...
.......................
Rồi một ngày xa xôi nào đó, khi mọi thứ đã trở thành những kí ức dịu dàng ngủ ngoan trong lòng, hãy dừng lại một chút để nhớ về tình bạn này. Mãi mãi như nó đã từng tồn tại. Khoảng cách chỉ là những khái niệm về địa lí mà thôi phải không? Sẽ mãi mãi ở đây, trong tim mình, sẽ mãi mãi...
Những ngày này, mình hay nghe đi nghe lại Graduation, thậm chí còn set làm nhạc chuông điện thoại, nhạc chuông báo thức... Nghe Graduation lần đầu trên MTV theo yêu cầu từ hồi cấp 2. Lúc ấy, thấy người ta viết thư nhắn gửi nhau bịn rịn lắm, nhưng cũng chẳng thấy xúc động gì, chỉ thấy thích bài hát rồi hát lại những giai điệu, những câu chữ ấy đến thuộc lòng. Hình như phải đến tận lúc này, khi sắp đi hết đoạn đường ngắn ngủi cuối cùng của thời sinh viên, khi sắp thực sự bước vào cuộc đời rộng lớn, mình mới thực sự hiểu những câu chữ trong ca khúc ấy. Nghe, rồi cứ thở dài mãi...

And so we talked all night about the rest of our lives
Where we're gonna be when we turn 25
Và rồi chúng mình thức trắng đêm, cùng nói về cuộc sống sau này
Không biết khi 25 tuổi, mỗi đứa chúng mình sẽ đang ở đâu

đứa Nam đứa Bắc, sắp xa nhau thật rồi...

I keep thinking times will never change
Keep on thinking things will always be the same
But when we leave this year we won't be coming back
No more hanging out cause we're on a different track

Cảm thấy trong những nhịp trống đều đặn, có sự háo hức tò mò của những chú chim đã đủ đủ lông cánh, mong chờ ngày được bay vào khung trời rộng mở. Trên nền trống nhịp nhàng ấy, giai điệu violin củaCanon in D ngân lên da diết, như nỗi lòng của những đứa trẻ không muốn chia xa, và đang âu lo thật nhiều trước ngưỡng cửa cuộc đời. Cuối cùng cũng hiểu căn nguyên của cái nỗi buồn nhè nhẹ thỉnh thoảng lại gợn lên trong mình những ngày sắp tốt nghiệp này. Nghe bạn nói về những dự định sắp tới, mới nhận ra rằng chỉ còn vài ngày nữa, mỗi đứa sẽ tự mở cánh cửa của mình, và bước vào những con đường khác nhau, những con đường sẽ dần đưa chúng mình đi xa thật xa nhau. Và những ngày tháng tươi đẹp này, sẽ chẳng còn có thể quay lại nữa. Hình như khi sắp mất một cái gì đó, thì người ta mới hiểu rằng mình tha thiết với nó như thế nào.

Cause we're moving on and we can't slow down
These memories are playing like a film without sound

Chẳng thể trì hoãn được. Những kỉ niệm cứ tiếp nối như một cuốn phim không lời.
Làm sao có thể buộc thời gian ngừng trôi, cũng làm sao có thể kéo được thời gian quay lại. Chỉ có thể biết ơn khoảng thời gian thật nhiều cảm xúc vừa qua, và thật nâng niu những kí ức ấy.

So if we get the big jobs
And we make the big money
When we look back now
Will our jokes still be funny?
Will we still remember everything we learned in school?
Still be trying to break every single rule
Will little brainy Bobby be the stockbroker man?

Sau này, khi đã thành những người lớn, đã có công việc tốt và kiếm được nhiều tiền... khi cuộc sống thay đổi theo cách mà chúng mình đã nhìn thấy nhiều, nhưng chưa tự trải qua và bởi thế vẫn chưa thể hiểu...thì vẫn tin rằng ở một góc tim nào đó, những kỉ niệm khi chúng ta bên nhau sẽ vẫn không ngừng ngân nga những khúc ca tình bạn trong veo.

As we go on
We remember. All the times we had together
And as our lives change, come Whatever
We will still be Friends Forever

Rồi một ngày xa xôi nào đó, khi mọi thứ đã trở thành những kí ức dịu dàng ngủ ngoan trong lòng, hãy dừng lại một chút để nhớ về tình bạn này. Mãi mãi như nó đã từng tồn tại. Khoảng cách chỉ là những khái niệm về địa lí mà thôi phải không? Sẽ mãi mãi ở đây, trong tim mình, sẽ mãi mãi... "


Mông lung - Ngọc Fox


Khi quyết định gắn bó với điều j..có khi nào nghĩ đến lúc từ bỏ??
đứng trước ngã ba đường..làm thế nào để cân đo đong đếm..để lựa chọn đúng đắn...
chẳng làm được. khi đã rồi mới thực sự thấm được những điều mình mất..những điều mình được!
( quyết định chuyện j mình đều làm theo lí trí...giờ lí trí cũng bắt đầu rối tung.cảm giác hoang mang mơ hồ về cái gọi là tương lai. Vô định. có cánh cửa mở ra trước mắt, nhưng ko muốn bước vào dù đủ tự tin ...chỉ vì cái " sự rằng buộc "..đó.
có phải cái đứa thik tự do, bay nhảy, không chịu ngồi yên như mình...sẽ rất khó gắn bó với điều j lâu bền...thay đổi con người mình để lựa chọn nơi yên ổn, hay bỏ cánh cửa đó đi để dạo chơi...để lao vào những điều mới mẻ khác.
người ta thì bảo con gái nên ko nên bay nhảy, chọn nơi yên ổn còn ổn định tương lai...thế thì mình ko làm được, ko phải là con gái mất. cái ý nghĩ bay bổng, tâm hồn ham vui, ham chơi..sao mà chịu ngồi yên bình lặng ...

(suy nghĩ lang thang, linh tinh trong đêm mưa..muộn, gió lạnh.ướt.trên phố.1 mình.)
Sau này mà xa…thì nhớ HN ko?
Ngõ nhỏ..phố nhỏ…phòng nhỏ…giường nhỏ…tôi đã từng ở đó.
Hà Nội Phố

Văn trẻ con - Trang Heo


Trong lớp có cậu bạn tả con mèo(được thầy đọc cho cả lớp nghe): nhà em có nuôi một con mèo,nó có 4 chân,có ruột ,có gan,....Nó rất hay trèo qua qua nhà hàng xóm ị. Mỗi lần bị mắng vốn,mẹ em lại đổ thừa cho con mèo nhà ông hàng xóm :D



Nhà em ko có con lợn, 1 hôm em sang nhà hàng xóm, thấy bác có con lợn rất xinh, em xin mô tả nó.
Thân con lợn to bằng nồi cơm, đầu nó to bằng ấm tích, chân nó như bốn cái đũa cả, lông nó dài 1cm. (rất cẩn thận đo đạc đấy chứ ko tưởng tượng đâu)
Buồn cười nhất là đoạn kết luận: (bao giờ chẳng phải có thân bài/ mở bài / kết luận: nói lên cảm nghĩ của em...) em rất yêu con lợn, hôm nào em cũng sẽ mang rau thừa canh cặn sang cho nó ăn.

Thằng bạn lớp 1 của mình tả bạn lớp phó như sau: .....da bạn ngăm ngăm trắng , đôi môi hình quả chuối ....

em gái em học lớp 2 tả "cô giáo em môi đỏ như quả ớt" hí hí. Còn tả là "lông chân bác nông dân bay phất phơ trước gió".

chú lợn nhà em to cỡ bố em (có thấy chú lợn bao giờ đâu )

Tả bà già cô đơn: “….bà sống trong một túp lều…một hôm bà bệnh, bà không có gì để ăn bà gọi điện thoại cho con bà về….”

Với đề bài tả con trâu, có học sinh viết: “Hè vừa qua, em được bố mẹ cho về thăm quê. Em nhìn thấy một bác nông dân đang làm việc trên đồng. Bác nông dân có một khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, miệng tròn xinh. Đặc biệt, làn da của bác trắng hồng rạng rỡ. Bác đang đi sau một con trâu rất béo. Bác quát lớn: Họ… họ… họ… và con trâu nghe lời bác, cứ thoăn thoắt bước đi.”

Nhà em có một con lợn con rất ngoan và rất xinh. Da nó trắng hồng, đuôi xoăn tít, mắt tròn đen láy. Em yêu con lợn nhà em lắm vì sáng nào cũng đúng 6h, nó nhảy lên bờ tường kêu ò ó o gọi em dậy đi học…

Chuyện bà chị mình nhớ. Chị hai làm văn tả chú bộ đội, đến chỗ chú bộ đội cao ... thì dừng bút hỏi chị cả: chú bộ đội
cao 1 m được không? chị cả cười lăn lóc: "ối giời ôi, cao gì mà cao tận một mét thế?". Kết quả bài tập làm văn của bà chị hai: Ở gần nhà em có một chú bộ đội, chú cao 80 cm. Còn bạn mình thì tả con mèo như sau: Nhà em có một con mèo, nó to bằng con chó con. Một cô bạn khác tả gà
nhà em có một con gà, sáng ra gáy ò ó o báo mọi người thức dậy, chiều em đi học về thấy nó kêu cục tác, và đẻ một quả trứng

Còn đây là bài tả em bé của em của em khi nó học cấp 1 ( e quên mất là lớp mấy ): " gần nhà em có một em bé rất dễ thương, vì hay bị té nên đầu em bị móp ".
Còn tả ông nội thì " nhà em có nuôi một ông già, đó là ông nội của em ( nó bắt chước bài nhà em co nuôi một con gà ...)

Đề bài: Em hãy miêu tả 1 quyển vở sạch chữ đẹp của em hoặc bạn em thì nó mở bài thế này: "Hôm qua mẹ em vừa đi chợ về, mẹ bảo em mẹ có quà cho con đây, hoá ra mẹ em mua tặng em 1 quyển vở sạch chữ đẹp"

Chuyện có thật 100% của em trai em ngày xưa tả ông cụ hàng xóm" ông có đôi mắt long lanh như hai hòn bi ve" hồi đó cu cậu rất mê chơi bi mà.

thằng em trai mình hồi nhỏ quá, Làm bài văn tả Ông hoặc Bà của em , nó dốt văn , nên lấy bài văn mẫu tả con Mèo , nó thay mỗi chữ bà Ngoại vào chữ con Mèo thui à . Mình còn nhớ có câu như vầy: Nhà em có nuôi một bà Ngoại , tối nào bà Ngoại cũng say sưa rúc mình trong đám tro trong bếp , mỗi khi nghe tiếng chuột kêu , bà Ngoại lại vểnh tai nghe ngóng ....Em rất yêu bà Ngoại của em , vì từ khi có Bà , nhà em vắng hẳn bóng dáng những con chuột tham ăn phá hoại . kết quả là phụ huynh bị mời lên họp , và đựoc nghe bài văn của con mình . Hic , chắc cô giáo tưởng nhà mình ngược đãi người già !

bài văn kinh điển của thằng em họ em: " Cô giáo em mắt như 2 hạt hồng xiêm. Dưới sống mũi dọc dừa là...2 lỗ mũi đang thở ra hít vào" . Không thể tả thực hơn được nữa. Rồi tả chú bộ đội " cao đúng một mét mốt, mắt lá tre..."

Có anh bạn kể cháu gái của anh ấy viết trong bài lớn lên em ước mơ làm gì, thì bé ấy viết là " em ước mơ lớn lên sẽ trở thành một chú phi công"

Một học sinh “miêu tả hình dáng cô giáo em”: “Cô giáo em hiền, nhưng hơi mập, tóc cô ngắn được buộc gọn ra đằng sau, khi đi tóc cô ve vẩy ngo ngoe như cái đuôi con lợn con khi em ra cho nó ăn cám. Cô có đôi chân vòng kiềng, có lần em nghe mẹ em bảo với mẹ thằng Hà, chân như vậy sau này cô sẽ dễ đẻ...(?!)

9. “Em hãy tả hình dáng và tính tình một cụ già mà em rất kính yêu” - là đề tập làm văn trong kỳ thi tốt nghiệp tiểu học vừa diễn ra ở tỉnh nọ. Xin trích nguyên văn từ bài làm của học sinh :
- Hình dáng của bà nội rất là thấp được hai mét rưỡi dáng đi rất chậm chạp, mắt thì lừ đừ ít thấy gì nữa… Tính tình cụ già rất là bực bội… Khi bà nội cười liền nhe mầm răng ra còn được ba bốn cái gì mà thôi.
- Con mắt của bà tròn như hòn bi, mũi có hai cái lỗ, cụ già có hai cái tai, tóc của bà đã bạc phơ. Cổ ngắn gọn, thân của bà 2, 3 thước, bà có hai cái tay, có hai cái chân.
- Bà cụ ngoài 40 tuổi. Hình dáng bình thường, chiều rộng ba mươi, chiều cao một mét sáu.
- Khi cười miệng bà em móm mém như miệng cái hố.
- Khuôn mặt ông bầu bĩnh; đôi mắt ông như mắt bồ câu trắng; dáng đi của ông rất hoang thai và cái miệng của ông như trái tim rất mảnh liệt.
- Ông của em dài thì bằng 1 mét và không mập.

Hồi đó em học tiểu học, có đề bài ra là "Mô tả về 1 buổi tối ở nhà em", 1 boy viết, "Khoảng 6h nhà em bắt đầu dọn mân ra ăn cơm , đến khoang 7h cả nhà ăn xong , mẹ em nói Lấy tăm cho bố xỉa răng rồi cặm cụi bê mâm bát đi rửa, Bố em quát Mày bật ti vi nên xem hôm nay đề về bao nhiêu, tao mà trúng mai tao cho 2000 ăn kem thành phố và mang ấm chè xanh với cái điếu cầy ra đây ".

- Cô giáo ra đề là tả về người mà em yêu quý nhất, nó tả ông ngoại của nó là: ông em có hai cái tai như hai cái mộc nhĩ luôn luôn phe phẩy...
- Đề bài tiếp theo là miêu tả các bước để nấu một nồi cơm, cả bài văn của nó như thế này: đầu tiên em rửa nồi và em vo gạo và em bắc lên bếp và em nấu sôi nước và em cho gạo vào và... Cứ như thế nó "và" cho đến khi cơm chín. Kết quả là cô giáo phê "và nhiều quá, đọc xong bài đã no quá rồi" ha ha.
- Một bài nữa là tả về mẹ. nó tương một câu thế này: "thân hình mẹ em rất to lớn, mấy chú bộ đội ôm không xuể". Ngất xỉu luôn với nó!

Đây là bài văn của thằng cháu em về kỉ niệm với vật nuôi trong nhà: "Ông nội em có nuôi một con chim, hàng ngày em và ông cùng chăm sóc cho nó.... Bỗng một hôm ông gọi ầm nhà: " Tùng ơi, chim của ông bay mất rồi"...

cô giáo ra đề bài “Tả con đường từ nhà em tới trường”, nó tả rất chân thật là: “Con đường từ nhà em đến trường buổi sáng rất bẩn vì các ông các bà buổi sáng toàn dẫn chó đi ị,...”. Thế là cô giáo mời mẹ em đến trao đổi, về mẹ em khuyên nó là làm văn phải hơi mô-đi-phê lên một tí, không cần phải tả thực quá. Thế là lần sau nó làm bài văn tả được đi thăm quan lăng Bác, nó viết là: “Chúng em đến thăm lăng Bác, Bác lấy kẹo ra chia cho chúng em ăn...” (Tại nó được nghe kể chuyện về Bác, khi các em thiếu nhi đến thăm thì Bác hay chia kẹo cho). Thế là nó bị cô cho điểm kém, mẹ em hỏi nó tại sao lại viết thế, nó còn dỗi là chính mẹ bảo con phải bịa ra cơ mà.

Còn đây là chuyện một ông Tây họctiếng Việt tả cảnh:Trên cánh đồng bát ngát ta có thể thấy những co trâu đàn bà (cái) đang đi làm việc (đi cày)

Cô giáo em đầu đã bạc phơ, cô già nhưng không hiểu sao vẫn chưa chết, khi dạy học, cô mặc 1 chiếc quần trong dài hơn quần ngoài ( chả là ngày xưa mùa đông rất lạnh và thường phải mặc 2 quần mới đủ ấm

Thằng em mình ngày xưa làm văn như sau:
1. Tả cô giáo: Cô giáo em rất xinh, cô có mũi dọc dừa, miệng hình trái tim, mắt bồ câu ở giữa là lòng đen được bao bọc xung quanh là lòng trắng.
2. Tả con mèo: Con mèo nhà em chân có những móng vuốt nhọn nằm ở giữa những cục thịt thừa.
Mình đọc xong buồn cười quá cu cậu bàn sửa lại là "những cục thịt hồng".

Đề bài: e hãy đặt câu với vần uyên , iêt
thì hắn đặt là: Tôi đang ngồi đặt câu với vần uyên và Bố e chặt tiết gà rất đẹp.
Nó còn bảo ở lớp nó cô biểu dương 1 bạn lúc nào cũng chỉ đặt câu là:
Tôi đang đặt câu với vần xyz và Tôi không biết đặt câu với vần xyz

Tối qua em dạy cháu em.
- Mắt làm gì?
- Mắt để nhìn.
- Miệng làm gì?
- Miệng để ăn.
....
....
- " Trym" làm gì?
- " Trym" để ......tè dầm...
khi hỏi cái nách để làm gì, bé trả lời : cái nách để đựng cái râu ( vì bé nhìn thấy lông nách của bó)

“cô giáo em dáng rất đẹp, hai chân của cô thẳng và thon dài như hai cây chuối lộn ngược”

chuyện đứa cháu em nhé. Lúc ấy nó học lớp 4 rồi, một hôm nó đi ị, bố nó chờ mãi không thấy nó ra. Khi ra đến ngoài bố nó hỏi: Sao lâu thế? Cu cậu thở dài não ruột: Lâu thế mà được mỗi một miếng.

lớp 1 rồi thì cô giáo ra đề bài kiểm tra : đặt câu với vần: ôm, ốp, nó viết nắn nót sạch đẹp, nhưng khi trả bài cô chỉ cho có 8 điểm vì trừ điểm nội dung:
_mẹ em tát em đôm đốp

Mẹ: Bi à, chị Bống xinh như ai nhi?
Bi: Xinh như công chúa?
Mẹ: Thế Bi xinh như Hoàng gì nhi? (me muốn gợi ý bi như Hoàng Tử)
Bi: Xinh như Hoàng công chúa?
Mẹ: =))=))

Đề ra là em hãy tả lại người thân trong gia đình ( môn Văn 7). Thế là hs kể như sau
" Ở nhà em có 1 bài ngoại. Mẹ em ko cho bài ngoại làm gì hết, vì mẹ nói bà làm cái gì là hư cái đó. Có 1 hôm, mẹ mua bánh cho em ăn. Mẹ đem vào phòng cho em ăn và nói ko được cho bà biết. Nhưng thực ko ngờ bà em đã đứng bên ngoài và nghe được hết..."
Một bài khác :
" Ông em đã già rồi nhưng ko làm được cái tích sự gì hết. Ông em chỉ suốt ngày chăm sóc cây cảnh và chim. Nhưng có 1 cái được là em ông hay chơi đồ hàng với em. Đặc biệt là em ông rất thích nhảy đầm. Ông em rất thích nhạc hip hop. Mỗi lần nhạc lên là ông em giựt giựt giựt. Tuần này ông em cũng đi vũ trường..."
Chúc mọi người tháng mới vui vẻ :D :X
Trang Heo thời bé ^^

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Buổi học cuối cùng - Xuyến Hâm


Buổi học cuối cùng bạn có buồn không
Là lần cuối lớp ta còn đầy đủ
Rồi ngày mai mối người một ngả
Sẽ chẳng cùng ngồi học bên nhau
Chẳng còn trường xưa người cũ
Bàn của tôi chẳng còn có bạn
Góc lớp của ai chẳng phải là mình
Hết tiếng nói tiếng cười của bạn
Tôi đi về lòng thấy bâng khuâng
Biết bao giờ ta gặp lại
Đông đủ một nhà có cả thầy cô
Hết thật rồi tuổi hồn nhiên mơ mộng
Ai cũng lớn khôn đủ thấy nỗi buồn
Nhưng đừng khóc cho buồn lòng bạn nhé
Không gần nhau nhưng ta mãi bên nhau
Hãy cố gắng vì tương lai phía trước
Một ngày không xa ta sẽ gặp nhau…
Chia tay giảng đường - Văn miếu

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Cà Giòn - Hà Mèo

Cà giòn
 Tác giả : Bạn Hà Mèo
Ngày Sinh : 15/07/1988
Quê          : Phú Thọ
Sở trường : Văn nghệ
Lối Sống : Tình cảm, vô tư...lự ^^

-----------------------------------------
Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ cà cô Thập điểm mười cà phao(tức cà pháo:D)
Ào ào trò nhớ thanh tao
Khàn thêm vị mặn giòn hao nụ cười
Cà này cũng thể cà người
Tròn xinh căng thẫm màu tươi cùng gừng
Ngọt thơm một bát canh mùng
Bùi ngùi cà muối trò cùng sẻ chia
Sớm hôm tần tảo thức khuya
Cà ơi bài báo xưa kia hãy còn
Hôm nay ăn bát cà giòn
Ngày mai nhớ mãi thuở còn xa xưa
Cà về đội nắng cùng mưa
Xuyến xao bao lớp ca xưa "cà giòn"
kỉ niệm đêm hè : 12/05/2010
Chúc cho tương lai ... dài, và đẹp, như những gì chúng ta đã trải qua ở thời sinh viên